Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2011

Viết về một bài báo vừa đọc tối nay !

http://tuoitre.vn/Tuoi-tre-cuoi-tuan/Cuoc-song-muon-mau/Cau-chuyen-cuoc-song/456228/Cau-hoi-cua-mot-bac-si.html
Hôm nay là một ngày cuối tuần, tôi tự thưởng cho mình một chút gọi là xả hơi sau một tuần học tập: một bữa ăn nhẹ, một li nước mát và ngồi thong thả đọc báo mạng.
Vấn đề lương thầy thuốc cũng như quan hệ thầy thuốc và bệnh nhân từ lâu đã trở thành để tài muôn thuở chưa có hồi kết, nhưng khi tôi đọc bài báo này tôi nghĩ mình nên viết một cái gì đó. Tôi viết để thể hiện những suy nghĩ, những quan điểm của một sinh viên Y2 đầy mơ mộng và hoài bão chưa biết nhiều đến mùi đời, mùi bệnh viện và những thực tế bạc bẽo của nghề y, biết đâu một ngày nào đó khi tôi là Y6 hay là Bác sĩ đọc những dòng này tôi lại nhoẻn cười...
Trở lại với bài báo, trước hết tôi có lời khen vị bác sĩ này. Thứ nhất, ông đã chọn một chuyên khoa không mấy hấp dẫn nhưng vẫn làm tốt nhiệm vụ đó là chuyên khoa nội thần kinh, ông thật dũng cảm và có lý trí. Thứ hai, ông đã thể hiện một thực tế đáng buồn của xã hội mà giá trị đồng tiền đang chi phối với những dẫn chứng cụ thể, rõ ràng và đầy tính thực tế.
Không có tiền !!! Ừ thì cuộc sống cũng khó thật, cũng chật vật, thậm chỉ dạo gần đây trên báo vnexpress còn có một chủ để nóng được nhiều người để cập đến đó là "hạnh phúc gia đình tan vỡ khi người đàn ông không kiếm đủ tiền và làm tròn vai trò trụ cột". Ông đã giữ mình trước sự cám dỗ của đồng tiền, của sự hấp dẫn từ các hãng dược nước ngoài, điều đó rất đáng khen. Thế nhưng chắc chắn cũng sẽ có một số ý kiến phản bác, chẳng hạn:
-Ông than là không kiếm được nhiều tiền bằng bạn bè theo các chuyên khoa nội, ngoại, sản vậy tại sao ông lại theo nội thần kinh mà không theo các chuyên khoa đó, vì đam mê hay đơn giản chỉ là nội thần kinh dễ vào làm?
-Ông đã có được phòng khám tư, lại có kinh nghiệm thì thu nhập cũng vừa phải, nếu không kê toa thuốc của trình dược giới thiệu thì cũng sống một cuộc sống vừa phải, hay tại vì năng lực ông chưa hoàn thiện, chưa đủ tin cậy để có nhiều bệnh nhân?
-Ông chê giáo dục Việt Nam kém không được như nước ngoài, phải nên chọn lọc kĩ càng như nước ngoài để có đội ngũ bác sĩ....thế nhưng ông cũng phải nhìn vào thực tế là nước ta đang thiếu trầm trọng, nếu mà đào tạo thế thì biết bao giờ mới có bác sĩ giúp dân, chưa kể đồng ý đào tạo như vậy nhưng ra ngoài môi trường làm người ta biến chất thì sao? Đâu ai đảm bảo sẽ không xảy ra điều đó?
Nói chung, lên đại học, tôi chập chững bước vào "thế giới người lớn", cái thế giới mà khi còn bé tôi muốn góp ý vào thì luôn bị chắn ngang "con nít còn nhỏ biết gì mà nói", cái thế giới mà cần có sự cả nể, cái thế giới mà nhiều khi mỗi người lại có cái lý riêng, khó thể phân rõ ai đúng ai sai vì câu trả lời là tùy hoàn cảnh, tùy mỗi người, cái thế giới tôi cần trưởng thành để có chính kiến, suy nghĩ riêng, quyết định riêng và dám chịu hậu quả cho quyết định đó !
Tóm lại, thông qua từng bài báo, thông qua từng câu chuyện, từng tấm gương, từng ví dụ thực tế hiện hữu trước mắt, tôi tiếp nhận và chắt lọc để làm nên cái riêng của mình, phát huy cái tốt và tránh đi vào vết xe đổ của thế hệ đi trước, dám nêu lên ý kiến của bản thân và tỉnh táo trước những lời nhận xét. Đó là con đường tất yếu giúp tôi hoàn thiện và trưởng thành.

Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2011

Chú hàng bắp


Chú hàng bắp
Đối với sinh viên không biết bắp đã trở thành sự lựa chọn “cứu đói” tự khi nào. Ăn vội trái bắp luộc, nướng hay sang hơn một tí là xào trước khi lên giảng đường là điều thường thấy ở các bạn cùng lớp. Riêng mình còn ăn thêm bắp vào đêm khuya ^^...đơn giản là vì nó ngon, no, mà lại còn hợp túi tiền. Vì thế, ở nhà cũ mình làm “bạn” (bạn hàng) với cô hàng bắp, còn bây giờ là với chú hàng bắp trước Ktx.
Giống như người bán bắp khác, chú có nước da ngăm đen, đôi bàn tay chắc khỏe và ăn mặc hơi lam lũ một tí …. chỉ khác là tính chú điềm đạm, kiên nhẫn và kiệm lời. Chú không ba hoa chích chòe (như anh bán bắp trước Khoa Y) hay không dễ nổi cáu như những người bán bắp khác (khi mặc cả về giá, giá chú chỉ có một mà thôi). Có hôm sinh viên mua đông lại gần giờ đi học, lớp trong lớp ngoài, kẻ hối người thúc …. nhưng chỉ thấy tay chú làm nhanh hơn để vừa lòng khách tuyệt không có lời kêu rầy gì.
Chú chỉ bán vào ban đêm, cứ khoảng 5h chiều là thấy hàng bắp nghi ngút khói của chú trước cổng Ktx. Ngoài bắp luộc và bắp xào chú còn bán thêm trứng lộn. Sinh viên mua chú rất đông, giá của chú cũng rất “sinh viên”: bắp luộc = trứng lộn 5k,bắp xào “chay” 6k, bắp xào trứng 8k nên nhiều đêm cỡ chín giờ hơn là chú đã hết hàng. Mình hay mua bắp của chú khoảng chín giờ (lúc cơm chiều đã tiêu xong ^^).
Bạn hàng của chú ngoài sinh viên ra còn có người dân xung quanh, vài cô công nhân viên chức về trễ … hay đơn giản là người qua đường ăn thấy ngon thì lại mua tiếp. Thậm chí có hôm mình đang mua trứng chỗ chú thì có chiếc Zace đỗ bên đường một người phụ nữ ăn mặc khá sang trọng bước lại chỗ chú mua bắp và trứng.
Có những hôm trời mưa to, người ta làm biếng ra ngoài....ế hàng, chú chỉ biết chong dù ngồi trông mưa tạnh, từ ban công nhìn xuống trông chú thật là tội … một số bạn đội dù xuống mua ủng hộ chú cho hàng mau hết.
Nhiều bạn ăn tại chỗ cũng hay hỏi thăm về gia đình chú : “quê chú ở đâu?” , “chú có vợ chưa?”, “nhà chú mấy đứa?”....chú đều tìm cách lảng tránh trả lời, quay mặt sang hướng khác và kéo sụp chiếc mũ. Nhiều lúc nhìn chú mình lại nhớ đến hình ảnh những người đàn ông trong một số câu chuyện với hoàn cảnh vợ mất sớm phải nuôi bầy con thơ và phụng dưỡng cha mẹ đang bệnh tật, có thề chú cũng thuộc một trong những hoàn cảnh ấy, đó là một nỗi buồn mà hễ ai trong hoàn cảnh ấy cũng chẳng muốn kể làm gì.
Hôm nay, ăn trễ nên mình trở thành người khách cuối cùng của chú. Thấy xoong vẫn còn 1 trái bắp luộc và 3 quả trứng, mình định lấy hết lên cho cả phòng ăn thỉ chú bảo chú để 2 quả trứng và 1 trái bắp cho mấy đứa nhỏ rồi. Mình lên phòng với quả trứng lộn còn lại, lòng bùi ngùi nhìn theo hàng bắp lộc cộc dần xa...

Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2011

Hôm nay tập tành viết Blog

Blog...cái tên khá là quen thuôc đối với một số bạn nhưng đối với tôi đó là một chân trời mới để khám phá. Một bác sĩ có tuổi đã giới thiệu tôi bắt đầu viết blog,đó là một điều rất hữu ích cho sinh viên y khoa thể hiện mình,ghi nhận những điều mình suy nghĩ khi hiện tại,để mai này ta đọc lại nếu thấy hay thì hãy tiếp tục phát huy,nếu chưa tốt thì đó là một lần nhìn lại nhận ra sai lầm mà sửa chữa để mình tiến bộ hơn. Nào ! Bắt đầu chân trời mới....